Ngồi dậy tiếp khách Cuối tháng tám, trời nắng chang chang, hơi nóng ngưng tụ tại một chỗ, dinh dính nóng bức. Mãi cho đến lúc trước khai giảng vài ngày, mấy trận mưa to lộn đầu hắt xuống, nhiệt độ mới hạ xuống vài độ. Hai giờ rưỡi xế chiều. Lâm Ngữ Kinh đứng ở cửa trung tâm thương mại, nhìn nước…
"Ào ——" Bàn tay đang đè một cái đầu đầy lông xuống, hắn toàn lực rút tay ra, lúc Quý Hạo rút tay về thậm chí còn cảm thấy cơ bắp của cánh tay đau nhức. Hắn ngạc nhiên một hồi, bây giờ mới nhận ra bản thân đang ngâm mình trong nước. Nước bể bơi xanh biếc, sóng nước dao động, cơ thể hắn đang đung đưa…
Một cánh tay dính đầy bùn đất trộn lẫn máu đen chụp lấy chốt cửa xe. Chủ cánh tay này hơi do dự, ngón tay chần chừ buông ra, suy nghĩ muốn lập tức leo lên xe bỏ chạy và quay lại cứu người biến thành hai người chibi đánh nhau ì xèo trong đầu, khó phân thắng bại. 【 Ký chủ Giang Trạc. 】 Thanh âm máy…
1. Sau khi xuyên qua, để thoát khỏi âm mưu ban đầu, tôi đã chạy trốn trong tuyệt vọng. Tôi ngự kiếm bay lên không trung, sử dụng hết tất cả sức lực để tăng tốc, xuyên qua những đám mây mù, trước mắt chỉ nhìn thấy một mảnh trắng xóa. Không biết qua bao lâu sau, khi khí lực thân thể đã cạn kiệt, tôi…
Tôi mang hệ thống nữ chính mạnh mẽ, thế mà lại xuyên nhầm vào truyện ngược. Giám đốc bá đạo tàn nhẫn bóp cổ tôi: “Lấy một quả thận cho Tố Tố, tôi sẽ cưới cô.” Tôi tát tên này một cái: “Não anh bị úng nước hay gì mà có suy nghĩ dị hợm vậy?” “Nhà không có tiền mua gương thì tự t-è một bãi mà nhìn bản…
Cha tôi là gian thần, chị gái là yêu phi. Mọi người nghe cũng hiểu rồi ha, cả kinh thành này không ai thích gia đình tôi cả. Lúc nhỏ, dù tôi đi đến đâu cũng nghe thấy tiếng mắng ch-ửi gia đình tôi, thậm chí họ ngủ mớ cũng không quên nói mấy câu về gia đình xấu xa này. Cái gì mà cả nhà tôi chếc hết…
Đêm khuya, Trác Vi Lan ngồi ở trên ghế sô pha, ôm gối, câu được câu không mà đổi kênh để xem tivi. Đài truyền hình buổi tối khá là nhàm chán, khi thì phát lại chương trình truyền hình khi thì chiếu lại phim truyền hình. Có khi lại là một chuỗi quảng cáo lặp đi lặp lại, chỉ có tin tức buổi chiều là…
Nhị thiếu là một tay bán manh rất giỏi. Khổ cực gõ chữ ba trăm ngày, một phút trở lại trước khi giải phóng. (Bạn ấy lỡ bấm reset hoặc máy bị reset trước khi đăng truyện =]]])  Tề Thiên Dương trừng mắt nhìn văn bản trống rỗng không cẩn thận bị xem là rác, còn thiếu chuyện không phun một mồm nước…
1. Khoảnh khắc ngồi xuống kia bỗng có một bàn tay như được chạm khắc nghệ thuật đặt lên trên tay phải của tôi. Theo tia sáng mờ nhạt ở trong rạp chiếu phim tôi nhìn thấy rất rõ sườn mặt của người ngồi bên cạnh. Mặt mày lạnh lẽo, cái mũi thẳng tắp, chỉ nửa khuôn mặt thôi nhưng cũng phải khiến cho…