"Cha!" Vừa sáng tinh mơ đã có một giọng nam trong vắt vọng xuống, Kỳ Hầu phủ mấy ngày gần đây đều có trò khôi hài mở màn mỗi ngày. Thiếu niên có làn da trắng trẻo trèo lên tấm ván ghế gỗ. Từ trên đỉnh xà nhà rũ xuống vài thước khăn trắng, thiếu niên nắm chặt dải lụa trắng trong tay rồi bày ra dáng…
976 514 con người may mắn còn sống sót tỉnh lại ở một hành tinh không rõ tên trong vũ trụ. Ký ức của bọn họ dừng lại ở thế kỷ 21. Rõ ràng hôm qua bọn họ vẫn còn đang sinh hoạt bình thường, thế mà giờ đây khi mở mắt ra một lần nữa, Trái Đất, quốc gia, người thân, bạn bè...!tất cả đều đã biến mất.…
Kinh thành phủ đầy tuyết trắng, bay lả tả, hòa cùng gió cuồng làm loạn.    Trong phủ Nhiếp Chính Vương, Thịnh Quyết mất kiên nhẫn ném tấu chương trong tay xuống đất, lấy một bản khác, hắn đại khái chỉ liếc mắt nhìn qua, rất nhanh liền ném xuống đất lần nữa.    Tấu chương, nằm rải rác khắp nơi.   …
Ta là một Sử quan, mỗi ngày đúng giờ đi làm, thích ăn đá bào. Lúc ta ngồi xổm ở góc tường Sử quán run bần bật, nín thở tập trung nghe động tĩnh bên ngoài, nhị thúc cười ha ha ôm tay áo chạy đến bên cạnh ta nói: "Anh Anh, ngày mai nghỉ tắm gội, cả nhà chúng ta đi chợ phía đông chơi, thúc mua đá bào…
Quyển thượng: May mắn tương phùng, tiền duyên lại nối tiếp Chương 1: Thích cái gì nhất? Vào lúc chạng vạng, khi tia sáng cuối cùng trên bầu trời mờ dần đi, dinh phủ to lớn của Kỳ Dương công chúa lại trở nên hoang vắng, chỉ có chính điện đèn đuốc sáng trưng. Kỳ Dương công chúa ngồi ngay ngắn ở trong…
"Lớp trưởng, cậu vừa nói tôi làm gì?" 1 Thanh âm quen thuộc truyền đến, Hạ Thanh Từ hơi sững sờ. Trước mắt cậu có chút tiêu điểm, khuôn mặt non nớt hiếu kỳ, phảng phất từ tận sâu nơi ký ức nhảy ra, là bạn cùng bàn lớp 11 của cậu. Bạn cùng bàn lớp 11, sau khi cậu thôi học liền cơ hồ không còn gặp…
Giang Hàn nằm ở trên giường, một bộ sinh không thể luyến bộ dáng, cỗ thân thể này nguyên danh cũng gọi Giang Hàn, là Quy Nguyên Tông ngoại môn tạp dịch đệ tử.Quy Nguyên Tông, tại Đông Huyền Vực chỉ là một cái không có danh tiếng gì thế lực nhỏ, nhưng Giang Hàn nội tâm lại thật lâu không cách nào…
Tôi tên là Khương Lâm, sinh viên khoa mỹ thuật, đáng tiếc rằng khi tôi năm thứ ba đại học thì bố tôi lại bệnh nặng, tiền tiêu sạch mà bệnh cũng không chữa khỏi được, vì để trả nợ thay bố, tôi chỉ có thể nghỉ học về nhà, tiếp nối nghề cũ của chúng tôi - cửa hàng bán vòng hoa tươi và giấy tiền vàng…
Trong con hẻm nhỏ của một khu ổ chuột ở Nam thành, gió đông lạnh thấu xương gào thét thổi qua những vách tường hẹp dài. Lộc Dư An giật giật bàn tay tê dại, vẽ lên nét cuối cùng của bức tranh. Bức tranh này đã bị trì hoãn thật lâu, trong nét bút với sắc thái đậm nhạt hài hòa , người phụ nữ mặc sườn…