Gần cuối hè, thành phố vẫn giống như một cái lồng hấp to lớn đậy nắp vào buổi trưa, oi bức khiến người ta khó thở.
Sau khi Nhan Hàm tắt lửa, nước sôi ùng ục trong nồi, cô không lập tức mở nắp nồi ra, mà tiếp tục đậy thêm năm phút. Chờ bột báng xuất hiện, trực tiếp súc dưới vòi nước.
Nhan Hàm hài…
Cảm giác nghẹn ở ngực thật khó đỡ, dù mi mắt nặng đến mấy Lâm Ý Nhiên cuối cùng vẫn phải miễn cưỡng mở mắt, ngồi dậy, mò mẫm xuống giường.“Cộp” 1 tiếng vang to, Lâm Ý Nhiên đau đến trợn mắt, cuối cùng cũng tỉnh táo lại, trước mặt là 1 cái tủ, dưới chân lộn xộn nào quần nào áo, chân của cô đá ngay…
Đêm tối thật là lạnh lẽo. Bóng đêm rộng lớn bao trùm lên khắp khu rừng hoang vắng. Thỉnh thoảng lại có tiếng dã thú vang lên làm cho người ta cả thấy sợ hãi không thôi. Thế nhưng, điều đó vẫn chưa phải là tất cả . Trong một cô nhi viện gần đó, một cảnh tượng khủng khiếp và kinh hãi hơn thế đang…
“Thục Yên, lần này nữa thôi…anh sẽ bù đắp cho em sau.”
“Đào Lực, anh mà đi giúp cô ta lần nữa thì chúng ta chia tay đi.”
Nhìn bàn cơm cô đã chuẩn bị tươm tất mà giờ đây gần như đổ nát, cô giận đến mức hất cả nó.
Hắn vừa nghe cuộc điện thoại cô ta gọi liền ngoan ngoãn chạy đi, giá mà khi cô bệnh hắn…
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nghiêm Thận Độc bước xuống từ một chiếc xe hơi nhỏ màu đen, cho dù là ở tỉnh thành, vẫn coi như là hiếm thấy loại xe hơi nhập khẩu từ ngoại quốc này.
Nhưng nếu đây là Nghiêm…
Một ngày mới tới…
Cuộc sống vẫn luôn cứ hối hả…
Đôi lúc mình bỏ quên nhiều thứ…
Nhưng mà có những thứ cả đời muốn quên cũng không quên được…
Và tình yêu là một trong những thứ… Có người quên dễ… Có người cả đời không quên…
Có lẽ hôm nay là một ngày nắng đẹp, so với những ngày lạnh lẽo trong lòng cô…
“Đồ đệ, sáng hôm nay thầy có bói một quẻ, e rằng thầy không sống được bao lâu nữa.”
Vị sư phụ mặc trường bào rách tả tơi, trông khá giống lão đạo thế ngoại cao nhân, ông thở dài bất đắc dĩ.
“Dù thầy nói vậy con vẫn sẽ không xuống núi trộm gà cho thầy ăn đâu.” Một thiếu niên quần áo giản dị, thoạt…
Trong quán bar, bầu không khí mập mờ.
Dark Rum là quán bar dành riêng cho thành viên của thành phố B, nơi này trang trí khá khiêm tốn, dùng đèn halogen tím để chiếu sáng.
Phong cách âm nhạc cũng nhẹ nhàng chill out, chẳng hề như những quán bar ầm ĩ khác.
Tuy hội phí đắt đến mức người có thu nhập…
Dưới lầu vang lên tiếng nhạc chậm rãi mà ưu nhã. Lúc truyền đến trên lầu, âm thanh đã nhỏ hơn rất nhiều, như cách phải một tấm màn mỏng.
Trên cầu thang nhỏ hẹp, có hai người phụ nữ trung niên trong trang phục bảo mẫu đang đưa đẩy mâm cơm trên tay cho nhau.
"Tôi làm gì có thời gian đưa cơm cho vị đó…