Diệp Phong mơ mơ màng màng mở mắt, không gian trắng xanh giống như có vô số bạch quang chiếu tới, lập lòe, nhấp nháy. Cậu chớp mắt nhìn, cố gắng nhớ lại mọi việc đã xảy ra, vất vả mãi mới nhớ lại được, bản thân mình….. hình như bị tai nạn xe? Khoảnh khắc cuối cùng trong trí nhớ là tiếng phanh chói…
- HazzZ...!-
Ngọc Mĩ thở dài một hơi sau khi ngồi xe từ tỉnh A đến thành phố hoa lệ Z này. Quãng đường dài một trăm hai mươi ki-lô-mét này quả là làm khó cô mà, ngồi trên xe ba tiếng đồng hồ làm Ngọc Mĩ thật là mệt mỏi nhưng khi đến thành phố Z này rồi thì ba tiếng đó cũng đáng. Quả không hổ danh…
Tống Mặc là người đam mê quân sự, còn là một kẻ nghiện trò chơi nặng.
Chơi game bốn năm, câu nói nghe thấy nhiều nhất là: "Huynh đệ, cậu là huynh đệ của tôi đúng không?"
"Đúng đó."
"Vậy tại sao cậu lại bắn lén tôi?!"
"Nhất thời trợt tay."
"Tôi %$*(#)(@*@!"
Tỉnh lược một đống từ nguyền rủa.
Còn…
Nó: Quỳnh Tiểu Ngọc(17)đẹp gái>
Nhỏ: Dương Diệu Anh(17) cũng đẹp gái, tóc uốn đuôi,gđ cũng giàu có mẹ mất sớm sống vs ba, cao 1m66, tính cách: hiền thục, giỏi giang, thanh niên nghiêm túc....đc cái trong mắt thầy cô thôi còn sau lưng là 1 con điên trốn trại lầy lội cũng k thua con bạn mk lắm đâu…
Phùng Cổ Đạo: Người hướng chỗ cao đi, nước hướng chỗ thấp chảy
NHẤT
Cuối năm, sương lạnh thấu xương.
Phùng Cổ Đạo co ro dưới mái hiên, liều mạng xiết chặt chiếc áo khoác không cũ không mới trên người mình, để che đi gió lạnh đang thổi khắp hang cùng ngõ hẻm.
Hạ nhân của Tuyết Y Hầu phủ thờ ơ nhìn…
Bầu trời xanh thẳm trải dài vô tận, biển rộng mênh mông, rồng uốn lượn rồi hạ xuống bên dưới. Một nam tử vóc người cao lớn đứng hiên ngang, hai tay chắp sau lưng, dáng vẻ bệ vệ ngửa mặt lên trời, đôi mắt nhìn xuyên qua bầu trời.
Trên cây, nơi chú vàng anh đang chiếm giữ, người ấy chuyển mắt nhìn…
CHƯƠNG 1
By Kì
Thiên Hoàng vẫn cắn răng đứng trong góc phòng, không hề nhúc nhích, mặt nạ màu đồng che khuất nét bi thương trên mặt.
Máu tươi nhuộm khắp trên tường dưới đất, khiến cho đại điện xa hoa được phủ lên một lớp màu đỏ nhàn nhạt.
Thiếu niên ngồi giữa đại điện, suối tóc đen huyền giờ đã rơi…