1. Bạch Lục Sênh mơ màng ngẩng đầu, tiếng giảng bài đều đều như gõ mõ trên bảng gõ xuống đầu cô đau buốt. Bạch Lục Sênh thầm cảm thán: Ngữ văn. Qủa nhiên là đem người ta không thương mà chết.  “Reenggggggggggg!”