“Mẹ... mẹ ơi... con đói rồi...” Hai bàn tay mũm mĩm kéo kéo váy ngủ của Cốc Tử, khuôn mặt phụng phịu chờ đợi trông đến thương, cái đầu bé bé xinh xinh lắc đi lắc lại không ngừng trên đùi của Cốc Tử, trông như thể sắp nổi cáu.
Không phải mỗi một cô bé Lọ Lem đều có thể trở thành công chúa, từ nhỏ An Lan đã biết được đạo lý này.
"Nguyệt Vô Phong, quay lại đây!”. Hoa Nhiễm đứng trên đường cái đông đúc, vênh mặt hất hàm sai khiến, hai tay chống nạnh, gầm lên đầy giận dữ, khiến cho toàn bộ người trên phố đều có thể nghe được.
Bên ngoài khu nhà trời mưa như xối xả, từng hạt mưa nặng nề đập vào ô cửa kính, bùm bụp. Nhìn từ trong ra ngoài, đất trời ngoài kia như dính liền với nhau, bụi nước mịt mờ, cả thế giới như được bao phủ trong không gian mờ ảo.
1.
Tôi đến sa mạc để làm việc.
Không ngờ lại nhìn thấy một người cá trong làn nước ở ốc đảo.
Một người cá có dáng vẻ thiếu niên, tóc vàng mắt xanh.
"Mẹ! Mẹ ơi!"
Tôi làm rơi chai nước xuống đất, ngơ ngác nhìn quanh.
Mơ sao?