Truyện điền văn là một thể loại văn học tập trung vào cuộc sống nông thôn và đời sống trong làng quê. Thể loại này thường miêu tả và khám phá cuộc sống của người dân nông thôn, công việc nông nghiệp, tình yêu, gia đình và các mối quan hệ xã hội trong một môi trường nông thôn. Truyện điền văn thường đưa người đọc vào những cảnh quan yên bình và thanh bình của nông thôn. Nó khám phá các khía cạnh về công việc trồng trọt, chăm sóc động vật, cuộc sống gia đình và những nỗ lực để cải thiện cuộc sống trong cộng đồng nông thôn.

Cốt truyện trong truyện điền văn thường tập trung vào những nhân vật chính sống và làm việc trong môi trường nông thôn. Những câu chuyện có thể xoay quanh các gia đình nông dân, những người vất vả làm ruộng, hoặc những người chuyển đến sống và thích nghi với cuộc sống nông thôn. Thể loại truyện điền văn thường tạo ra những câu chuyện chân thực, nhẹ nhàng và mang tính nhân văn cao. Nó thường khắc họa những giá trị gia đình, tình yêu và sự đoàn kết trong cộng đồng. Đồng thời, truyện điền văn cũng có thể đề cập đến những thách thức và khó khăn mà người dân nông thôn phải đối mặt trong cuộc sống hàng ngày.

Thể loại truyện điền văn thường tạo ra sự gắn kết và đồng cảm từ độc giả bằng cách khám phá và tôn vinh cuộc sống đơn giản và bình dị của nông thôn. Nó mang đến sự đậm đà văn hóa và truyền thống của làng quê, và có thể cung cấp cho độc giả một cái nhìn sâu sắc và triết lý về cuộc sống và giá trị nhân văn. Những truyện cực kỳ hot trong thể loại điền văn đang làm mưa làm gió hiện nay mà bạn không nên bỏ lỡ như Nữ Nhi Lạc Gia, Viễn Cổ Hành, Điền Viên Cốc Hương hay Cuộc Sống Ở Bắc Tống.

Nguyễn Thanh Nguyệt mở mắt, nhìn chăm chú vào trần nhà bằng đất bùn đen kịt, dán đầy giấy báo, rồi lại nhắm mắt không cam lòng.
Ngay khi Mộc Dương vùng vẫy thoát ra khỏi bóng tối vô biên, cô lại bị những lời chửi rủa sắc bén bên tai làm cho sợ hãi. Điều này thực sự rất tệ. Giọng nói sắc bén, nội dung khó nghe đến Mộc không thể nào nuốt nổi.
Tô Diệu Vân cảm thấy như bị quỷ đè, đầu óc choáng váng, muốn mở mắt nhưng mí mắt nặng như ngàn cân, cả người mềm nhũn không thể cử động. Giống như đang ở giữa chợ ồn ào, bên tai không ngừng có tiếng người nói:
Edit: Diệp Y Giai Mai Lạc Hương đem hạt giống thu thập được bỏ vào trong bao, nở nụ cười với người trước mặt: "Cám ơn, ông chủ Cố. Đây chính là hạt giống lúa nước mới nhất?"
Khi Thời Miên xách con thỏ đến trước mặt ông lão được gọi là [Trưởng thôn], ông ta vẫn đang nghịch cái tẩu thuốc trên tay, thấy Thời Miên tới thì lập tức tỉnh táo hẳn.
“Dừng tay! Dừng tay! Ta muốn đưa các ngươi gặp quan!…” Có người ở đằng xa khóc thét không ngừng. “Ồn quá …” Thẩm Dịch An cảm giác cổ tay một trận đau đớn, thuận tay vung mạnh, đỡ trán ngồi dậy. “Đông!”
“Bệnh nhân có ý chí sống rất mạnh mẽ, thực sự từ bỏ điều trị sao?” “Điều trị cái gì chứ, bà già đó chiếm chỗ của mẹ tôi hưởng thụ bao nhiêu năm nay rồi, sớm muộn gì cũng phải đi thôi! ”
Thôn Cố Gia. Tại cổng thôn, dưới gốc cây hòe có mấy bác gái đang ngồi đóng đế giày, có câu ba người đàn bà hợp thành cái chợ, mà dưới gốc cây không chỉ có ba người.