Nam Cung Nguyệt nằm lặng lẽ trên dường, đôi mày khẽ chau lại, hắn quay sang người hầu bên cạnh, lại đưa mắt nhìn xung quanh, dường như hắn nhận ra điều gì đó, ngạc nhiên có, kinh hải có, vui mừng có... khóe miệng giật giật vẫn không nên lời.