Bạch Lãng Giang.
Bến đò Phong Lâm.
Bùi Văn cầm trong tay một tờ báo, khi mới đọc được phân nửa thì cảm giác có người ngồi xuống bên cạnh, ngẩng đầu vừa thấy, nhịn không được mỉm cười: “Chúc mừng, cậu lại được lên báo.”
Có những người luôn giữ trong lòng mình một xiềng xích, khóa lại tất cả yêu thương và xúc cảm, từ đó bọn họ trở nên lạnh lùng vô tình, những người như vậy luôn luôn đứng ở trên đỉnh cao của thế giới, lãnh đạm mà nhìn ngắm chúng sinh, xem họ như bụi đường, như kiến cỏ, mãi luôn kinh thường.
Trời đầy gió tuyết, đem đại địa nhuộm thành một mảnh ngân bạch. Hoàng hôn buông xuống, người đi đường đã không còn một ai, trên con đường quanh co khúc khuỷu, in lên bóng dang của hai người, che ngang trên mái đầu là chiếc ô vàng nhạt đã sớm phủ một lớp tuyết dày.
Mở cửa quán bar.
Kiều Phi tự mình đi đến một góc sáng sủa ngồi xuống, ngọn đèn hôn ám nhìn không rõ vẻ mặt của anh.
Lý Mặc Nhiên nhìn nhìn anh, mỉm cười: “Kêu cậu vài lần, rốt cục cũng chịu ra, uống cái gì, tôi mời.”
“Một kết bia.”
c
A Khí cầm một cái cần câu tự làm, đào một ít giun, trở về con suối nhỏ sau nhà câu cá. Thường ngày, hắn dựa vào đốn củi mà sinh sống, bất quá hôm nay là lễ Hàn thực*, mọi nhà không đốt lửa, không có ai mua củi, hắn không có việc làm, không thể làm gì khác là đi câu cá.
“Sư huynh, huynh xem, vị sư huynh ở Minh Nguyệt Phong lại nhìn trộm rồi kìa!”
“Thật kỳ quái, người đó tại sao ngày ngày đều tới nhìn trộm chúng ta nhỉ?”
Góc tây bắc thành Thượng Hòa có một con phố, trên phố ngày nào cũng họp chợ, có điều chợ này không như nơi khác, gọi là “chợ người”, nói trắng ra là nơi chuyên buôn bán con người.