Một ngày nào đó.
Nguyễn Lương là một kẻ phong lưu, không những vậy, y còn là một kẻ phong lưu vô cùng xinh đẹp với đôi mắt trong veo như mặt nước hồ thu, đôi môi đỏ như son, hàng lông mi rậm rạp, đen nhánh, gương mặt tinh xảo tựa như một bức tranh.
Tiếng chuông điện thoại không quá chói tai reo lên vào sáng sớm yên tĩnh, đánh thức người đang ngủ say.