Bảy giờ rưỡi tối, Văn Khê tan sở, về đến dưới nhà, điện thoại rung, một tin nhắn hiện lên màn hình. [Anh có về không?] Văn Khê cúi đầu, nhanh chóng gõ vài chữ trả lời, tia sáng màn hình chiếu rõ khoé môi hơi nhếch lên của anh. [Đang ở dưới lầu.]
Lần bỏ trốn khỏi nhà đến khu công viên trung tâm bên cạnh sườn dốc của Thẩm Dạ Triệt chính thức thất bại, khi bốn chân nhỏ của hắn đang chạy đột nhiên bị một cặp đùi chặn lại, trong đầu vang lên một âm thanh: [Ba ba!]
Edit: Kogi Khi Cảnh Viễn bước ra khỏi tòa án, ngoài cổng tòa án đang mưa như trút, bầu trời mười hai giờ trưa với mây đen dồn tụ như là sáu rưỡi chiều mặt trời xuống núi, không có phóng viên nào chờ chực bên ngoài.