Lương Úc các. Một nữ hài tử xem ra còn chưa trưởng thành ngồi ở trước bàn trang điểm, nhìn người trong gương, sau đó khe khẽ thở dài. "Quận chúa, ngài thế nào? Tại sao lại than thở rồi hả ?" Nha hoàn Hương Châu hỏi.
“Bảo Nhi, dậy đi, Bảo Nhi, phải rời giường nào ~~~~” một vị phu nhân xinh đẹp nhẹ nhàng lôi kéo tiểu nha đầu đương còn cuộn tròn trong chăn. “Không dậy nổi, người ta còn chưa tỉnh ngủ mà ~~~~” từ trong chăn truyền ra một tiếng lầu bầu không rõ.
“Trời ơi, chủ nhân ngất đi rồi, làm sao đây? Làm sao đây?” Một a hoàn túm chặt lấy tay bà đỡ. Bà đỡ giơ tay áo quệt mồ hôi trên trán, miệng khẽ lẩm bẩm: “Làm sao đây? Làm sao đây? Vốn đã là người không có phúc rồi…”, thấy a hoàn kia nhìn mình bằng
Thành Hạ tự mình đi nhập học, cũng là bất đắc dĩ thôi, mẹ cô đi Tây Bắc họp còn chưa về.