Bầu trời mùa thu luôn yên ả và mênh mang, sắc xanh trong vắt thăm thẳm khiến lòng người bất giác trở nên khoan khoái dễ chịu, ngay cả sự nôn nóng trong lòng dường như cũng bị ẩn giấu sau tấm màn trời xanh thẳm ấy.
Cao trung đối với Triển Nhược Lăng mà nói chỉ là một mảng ký ức vừa hỗn độn vừa mơ hồ, mãi đến sau này mới dần trở nên rõ nét.
“Vu Thần Khiết!”
Vu Thần Khiết vừa mang túi sách từ thư viện đi ra thì nghe được âm thanh
quen thuộc kêu mình, cô quay đầu lại thấy một cô gái tóc ngắn mang túi
sách, tay phải đặt ở phía sau túi sách chạy đến. Vu Thần Khiết bước về
phía bên phải chờ Phương Úy Hân.