Thẩm Thu Minh đeo đàn ghi ta trên lưng từ “Sắc Độ” đi ra , hít mạnh một hơi không khí trong lành . Sau lưng là một câu lạc bộ tư nhân đẳng cấp nhất thành phố, Thẩm Thu Minh cùng nó cũng không có liên quan nhiều lắm , cũng chỉ là nơi ca hát của một tên nghèo là cậu thôi.
CHƯƠNG 1
Chiêu Tài nằm sấp trên hàng rào giậu, cái đầu tròn vo kề sát nhánh cây, mặc kệ khuôn mặt bị ép đến mức biến dạng. Cái mũi xinh xắn của hắn giật giật, đôi mắt của kẻ trộm xuyên thấu qua khe hở của nhánh cây mà nhìn vào bên trong.
Đây là một câu chuyện vớ vẩn.
Xảy ra ở một thời đại cũng vớ vẩn nốt.
Hơn nữa chuyện lại xảy ra ở một buổi trưa vớ vẩn.
Hứa Kính Hằng nghiêng người tựa ở bên giường, nương theo ánh đèn ngủ vàng vọt không mấy sáng sủa nghiên cứu kịch bản trong tay.
“Ưm a ~ bắn!”
“Ông xã, thật là lớn! Bắn xong rồi còn không mau rút ra, thúc vào làm em thật khó chịu.”
Tô Hàng cầm lấy micro, cố ý phát ta âm thanh mà chính cậu cũng không thể chịu được.
“Đồ d*m đ*ng, đã bắn chưa?”