Cô mở đôi mắt nặng trĩu của mình ra. Trên đầu cô là trần nhà trắng tinh, mùi thuốc khó ngửi của bệnh viện xông vào mũi khiến cô choáng váng. Ngoài cửa là thân hình quen thuộc đến nỗi không thể quen thuộc hơn khiến cho cô sống mũi cay cay.
Cô mơ màng tỉnh dậy, cảm thấy trên người mình bụng vẫn còn... khụ. “ Chắc là mơ “ - Nghĩ như vậy cô liền ung dung đứng dậy, ven theo đường thành phố cô mới biết được một sự thật rằng: Đó không phải là mơ.