Năm 200X, lúc nửa đêm. Mạnh Dĩnh đứng lẻ loi trong thang máy của khu nhà, trong gương phản chiếu khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy mệt mỏi vì đi công tác của cô. Cái hộp sắt di động vốn chật hẹp không ngờ lúc này lại thấy có chút trống trải.