Khi tôi đi đến bãi đỗ xe, huynh đệ trong bang đã tới vây quanh như  thủy tiết bất thông [1]. Quang trong vòng vây đứng thẳng, mặc dù bị vô số khẩu súng uy h**p, nhưng lại không một chút bối rối sợ hãi.
Tại văn phòng viện trưởng viện cô nhi Thánh Tâm, tuy rằng được trang hoàng bằng những thứ hết sức tinh mỹ xa hoa và quý phái, nhưng khi Lam Dược vừa bước vào, hết thảy những hoa lệ ấy dù bày trí ngay ở trước mặt hắn tất cả đều trở nên ảm đạm không chút tinh quang.
“Phụ hoàng đối ta luôn luôn là hận thấu xương tủy, nhớ lại năm ấy vừa tròn năm tuổi ta đã bị đánh cho cả người đầy huyết cơ hồ như chết đi…”