Nữ tử yêu kiều khẽ hừ một tiếng, thân hình hướng về phía sau bay đi, chiếc eo nhỏ nhắn giữa không trung uốn éo, hóa giải xung lực, cứ như vậy, lúc rơi xuống mặt đất vẫn là nhịn không được lảo đảo vài bước lui về phía sau, “oa” một tiếng phun ra ngụm máu tươi, cung trang trên người hơn phân nửa đã
(Anh em như thể tay chân =))) – “Ai da…” Ngón tay run lên, bút lông trải rộng trên mặt giấy Tuyên Thành lưu lại thành những đường uốn lượn bắt mắt. “A…” “Lớn quá, sâu thêm chút nữa… Dùng sức! Mạnh hơn nữa! Y a a…”