Tân Địch không ngờ một người đàn ông ba
mươi tuổi khi nghe cô bảo hai mươi tám tuổi vẫn còn là gái trinh lại khiếp hãi
đến độ bỏ chạy cuống cuồng như thế.
Mùa thu luôn là mùa đẹp nhất của thành phố này, trời
cao xanh trong, tiết trời se lạnh. Từ vị trí Cam Lộ và Giang Tiểu Lâm đang đứng
nhìn xuống, sân trường rợp một màu xanh ngát, học sinh từ các lầu túa ra, tụm
Hứa Chí Hằng không thích kiểu thời tiết như thế này, bầu trời vừaâm
u xám xịt vừa lạnh lẽo ẩm ướt,đôi lúc lại rắc xuống những bông
tuyết nhỏ. Cứ thế kéo dài đến tận chục ngày, thậm chí nửa tháng
cũng chẳng có một ngày nắng. Trên phố, người đi lại ai cũng so vai
Lời nói đầu
Nhâm Nhiễm – cái tên có phát âm gần giống như một từ trong tiếng Hán, nghĩa là “thời gian dần trôi mãi”.
“Thời gian buộc phải lăn bánh đi xa ư?”
Tháng Tư rõ ràng vẫn đang
là mùa xuân, nhưng ánh mặt trời chói lọi ban trưa đã mang chút chói chang của
mùa hè. Vu Mục Thành đến nơi này đã hơn hai tháng rồi, nhưng anh chưa thật sự
quen với thời tiết ở đây. Anh cùng người môi giới Tiểu Vương từ tầng bốn đi
Trong siêu thị ở khu dịch vụ trên đường cao tốc bốc
lên toàn mùi mì ăn liền, Nhâm Nhiễm ghét cay ghét đắng thứ mùi này, không hề có
cảm giác thèm ăn, cầm gói bánh quy lên lại đặt xuống, chỉ lấy mấy chai nước đi
Nghe nói nhiều cô gái một khi đã có
trực giác về chuyện gì đó liền không còn tin vào sự thực nữa, đối với
câu nói này Chu Hiểu Nghiên bán tín bán nghi. Cô vừa hay chính là kiểu
con gái nhiều khi cảm tính mạnh hơn lý tính, hơi có chút tin tưởng quá
mức vào trực giác.