“Ông già, đừng có cãi chày cãi cối nữa, cứ la hét lên đi, tỏ ra gắng gượng mà làm gì?” Vệ Tiếu tốt bụng nhắc nhở người nọ. Cùng ra tay lần này với cậu còn có Trương Tam, hai người, một bên trái, một bên phải, vây lấy ông lão bán trái cây, chuẩn bị nện cho ông ta một trận.
Vương An An cảm thấy hai mắt mình như sắp tóe lửa. Vì buổi phỏng vấn sáng nay mà chưa tới sáu giờ cô đã phải thức dậy, đánh răng rửa mặt rồi đến mặc quần áo soi gương chải đầu, bận rộn loay hoay mãi tới tận bảy giờ.
Kiều Hân yên tĩnh chờ đợi trong phòng khách, qua thật lâu, âm thanh bên ngoài lục tục truyền tới, biểu hiện rõ ràng ở bên ngoài là một bữa tiệc cực kỳ náo nhiệt. Chỉ có nơi này của cô là một thế giới nhỏ yên lặng lạnh lẽo, cạnh góc bàn có ghế bành cô đang ngồi.
Đến mức này thì Lưu Diệp cũng không còn gì để nói nữa, cô nhìn bên trái một chút, lại nhìn bên phải một chút, cuối cùng cắn răng từ từ nhắm hai mắt lại liền cởi áo ra.
Edit: Ngọc Hân Đỗ Tiểu Nhiễm vừa đi về phía trước vừa lấy điện thoại di động ra nhanh chóng bấm một dãy số. Điện thoại vừa thông máy liền vô cùng xin lỗi, nói: “Kỳ Kỳ, xin lỗi nhé mình không đi siêu thị được rồi.”