Lời đầu : ta viết truyện chính là để bán thú vui tinh thần cho mọi người , và cho cả chính ta. Ta viết truyện cũng
“Mẹ…” Tiếng hét như còi tàu vang vọng khắp nơi trong ngôi nhà số X, ngõ X, phố X. Một cô bé chừng mười một, mười hai tuổi ngồi bệt trên sàn nhà trong phòng khách, tay cầm cây kem đã bị cắn hơn phân nửa, khuôn mặt nhỏ mếu máo ngửa lên trời, không lâu
Anh, anh biết không? Ngày anh đi, nắng trong tim em bỗng vụt tắt, mọi thứ xung quanh em cũng theo đó mà trở nên thật cô tịch, thật khác lạ. Có lẽ là bởi vì thiếu đi hơi ấm của anh, thiếu đi hơi ấm của một người em yêu.
“Tôi không rõ tình cảm giữa chúng ta là gì nữa. Gọi nó là mối tình, có lẽ là nặng nề quá. Thôi thì như vậy. Gọi nó là tình yêu của tôi và tình bạn của cậu. Được không?”​