Bệnh viện Tân Á, khoa tim mạch, phòng 308.
Một cô gái mặc bộ đồ bệnh nhân sọc xanh ngồi trên giường bệnh. Khuôn mặt trắng hơi xanh nghiêng nghiêng nhìn vào cuốn sách trên tay. Đó là một cuốn sách về y lý đã ngả màu. Căn phòng tĩnh lặng thỉnh thoảng lại có tiếng lật sách sột soạt.
Vô Nhan yên lặng nhìn xung quanh. Khung cảnh là trên tàu vũ trụ. Cô ở đây đã hai tháng, bay qua bay lại trên tàu, nhìn những việc xảy ra. Phải, là bay. Vô Nhan cũng không hiểu tại sao mình đang ở trong phòng, tỉnh dậy đã ở trạng thái phiêu du trong không gian này.
Trong bệnh viện, tại một phòng bệnh đơn, một cô gái gương mặt tái nhợt, trên người cắm không ít dây máy móc. Bên trong phòng bệnh chỉ có mình cô, cũng chẳng có bác sĩ hay ngưòi nh à. Máy thở ô xi và điện tim đồ thay đổi một cách kì dị, sau đó ổn định trở lại.
Ta muốn nói, thế giới này cũng thật ảo diệu. Năm phút trước, ta còn đang nai lưng trên đường lớn đạp xe trong mưa để đi thi, đùng một cái, ta xuyên.
Mất năm phút nữa để tự đánh vào mặt mình, xác định đây không là mơ, ta thực muốn khóc ròng.
Xuyên thật rồi!