Trong căn phòng xơ xác tiêu điều, từng cơn gió lạnh thổi vút qua, để lại cái rét xé thịt c*̉a những ngày đầu đông khắc nghiệt. Trên chiếc bàn gỗ mục nát le lói từng vệt ánh nắng hiếm hoi từ khung cửa sổ đối diện là chiếc dĩa nhỏ c*̀ng nửa khúc bánh mì khô khốc.
Tên của tôi là âu dương nghi, đúng 12 h pm hôm qua tôi vừa tròn tám tuổi, và tôi là một đứa trẻ mồ côi.
Tôi không biết cha tôi là ai,mẹ tôi trông như thế nào và vì sao họ lại bỏ rơi tôi.
tôi chỉ biết mình lớn lên với sự áp bức bốc lột, rất chi là siêu cấp b**n th** của sư phụ