Lúc Khả Nhi vừa tỉnh ngủ liền phát hiện thế giới không bình thường, giống như bây giờ......
“Sao vậy, ngã một cái liền hôn mê, mày quý giá chừng nào chứ, nhanh
ra ngoài đi kiếm việc làm, ông đây không nuôi không mày!” Đây là người
ba điêu ngoa cà lơ phất phơ.
Ma Vân Nhai có một cái hồ tiên, nước trong hồ được hình thành từ thuở khai thiên lập địa, đến nay đã ngót nghét vạn năm.
Nguồn nước không bao giờ khô cạn, nó có thể làm cho người phàm cải tử
hồi sinh cũng có thể giúp người tu hành biến thành tiên bay lên trời.
Nhưng mà...
Bây giờ trời vừa rạng sáng, TV trong phòng khách vẫn còn phát ra tiếng, bên trong truyền ra tiếng kêu gào thảm thiết của nữ chính, Kim Nguyên Bảo từ trên giường ngồi dậy, gãi gãi mái tóc loạn xạ trên đầu, mở cửa đi ra phòng khách.
"Mẹ, khuya lắm rồi!"
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Thư Thư
Chương 1
Lúc Cảnh Dịch chạy tới đã là 1 giờ sáng.
Ngoài cửa sổ mưa rơi tí tách, anh một thân phong trần, trên vai hơi ẩm ướt do nước mưa.
Thấy người đến, thư ký Chu đã chờ ở đây rất lâu liền đứng dậy đi tới.
Edit: Đào
Beta: An An
Đánh dấu ngày các cậu lọt hố nào ♥️
_
"Minh Âm, sao đang êm đẹp con lại muốn cướp đồ của Tịch Nguyệt? Đoạt đồ cũng thôi đi, sao còn động thủ? Hóa ra người ta đem con dạy thành đức tính thổ phỉ như hiện tại à?"
Editor: Thùy Linh
Cuối tháng tám, nhiệt độ không khí mát mẻ dễ chịu.
Ngày báo danh gần hết hạn mà đám học sinh Thành Nam như cũ vẫn cố thủ ở cổng trường, tụ năm tụ ba, đồng phục lỏng lẻo, bộ dáng cà lơ phất phơ.
Edit: Nguyệt Hạ.
Beta: Hạ Hạ
______________________________
Đây là một nơi bị vứt bỏ trong thành thị phồn hoa .
Bên ngoài cửa sổ là màn đêm.
Bên trong thì đèn đóm sáng rực và không khí tràn đầy tĩnh lặng.
Đôi chân dài của người đàn ông bắt chéo ngồi trên ghế sofa, ánh mắt anh ta nhìn cô như được ngâm trong băng lạnh.