Hôm nay là một ngày nắng hè chói chang. Ánh mặt trời vô tình chiếu rọi xuống mặt đất, bầu trời quang đãng không một rặng mây… Thời tiết khắc nghiệt như vậy, hẳn nên đi hồ bơi thống khoái bơi lội mới đúng…
Hiện thế thiên Gió thổi lướt qua, ta hít vào một hơi, ngửi được mùi vị biển khơi. Ta chưa từng nghĩ tới, năm năm sau khi tốt nghiệp, ta còn có thể lại bạn học thời đại học – ngay dưới một tình huống quỷ dị như vậy.
Cô gái kia chính ở chỗ này. Mái tóc dài rối tung rủ xuống mặt, nhưng vẫn có thể thấy đôi mắt trừng lớn của cô đang chăm chú nhìn vào hắn. Rồi cô gái động đậy tay chân, chậm rãi đi về phía giường. Không thể hô hấp.
Bầu trời cao xa không có lấy một gợn mây, giống như mọi người thường nói – “trời xanh vạn dặm”, đáng tiếc hiện tại Dương Phỉ hận nhất chính là bốn chữ này. Đối với Dương Phỉ mà nói, mùa hè khi sự việc kia xảy ra, đã gần như tan thành mây khói.