---lời tác giả---- Mình đang ở Nhật nên truyện này sẽ liên quan không ít đến Nhật Bản. Nhưng thay vào đó, những gì mình viết về con người, xã hội, và cuộc sống thường nhật sẽ đều là thật (Theo như những gì mình biết). ****** Mười hai năm.
Thật sự thì nó cũng chả biết từ khi nào mà mọi người bắt đầu gọi nó như vậy nữa.. Ban đầu bị gọi như vậy cảm giác hơi khó chịu và phô trương một chút, nhưng dần dần quen, coi đó như chuyện thường..
Tôi tỉnh dậy trong một căn phòng rất quen thuộc. Phòng y tế của trường.. Một màu trắng rất buồn, mấy bông hoa cẩm chướng héo rũ trong chiếc bình nâu thê thảm. Haizzzz.. vào phòng y tế với tôi là một chuyện quá bình thường, bởi tôi bất cẩn, còn hay liều lĩnh nữa..
Trên giường tiểu Phàm đang nằm ngủ thì bị ai đó ôm. Hôn đến hai má đỏ hết lên. Bàn tay mũm mĩm xô xô người kia cất lên giọng trong cao mang theo chút ngái ngủ "Á...để tiểu Phàm ngủ. Anh xinh đẹp đừng làm phiền tiểu Phàm."