Dưới ánh đèn mờ ảo xen lẫn bầu không khí vẩn đục, "Rừng Na Uy" lúc này mới chính thức bắt đầu nóng dần lên.
Ba Hà từ nước ngoài trở về, Mẹ Hà kỳ thực không ủng hộ tập tục chọn đồ vật đoán tương lai như vậy, bà cho rằng tập tục này căn bản không có căn cứ,con gái bà tính tình rất thích chơi đùa ầm ĩ thấy cái gì ở trước mặt liền cầm lấy chơi đùa.
Sau giữa trưa trong công viên, mấy đứa bé không lớn không nhỏ cùng nhau vây quanh một cô bé đặc biệt nhỏ nhắn, tiếng cười nhạo trong miệng vang vọng. “Tiểu Ma Quái, Tiểu Ma Quái, Tiểu Ma Quái mắt to!” Một đứa bé trai trong đó ác ý níu chùm tóc đuôi ngựa của cô bé lên, dùng sức lôi kéo.
" Điền Mật, cậu còn xoay tới xoay lui tới chừng nào mới chịu ra ngoài?", cô dâu xinh đẹp, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, nhưng vẻ mặt lại mang vẻ hung dữ, đứng trước cửa phòng, một chân không nhịn được gõ gõ xuống mặt đất:" Cậu đã ở bên trong nửa tiếng rồi, tiệc cưới của tớ sắp trễ, trách nhiệm do
Mở đầu Trong miệng ngậm bánh đậu đỏ từ cửa hàng bánh ngọt đi ra, khóe mắt nhìn giấy hồng tường bên phải gần mặt đất của cửa hàng bánh ngọt,Phương Thu Trừng gương mặt tuấn tú trai gái khó phân biệt bị mê hoặc một lát. Dán tờ đó ở chổ đó, là sợ người ta nhìn thấy hay sao?
Thật ồn ào! Cô gái núp ở trong chăn, dùng sức che hai lỗ tai nhỏ, không muốn để cho tiếng tranh cãi ở bên ngoài truyền vào làm hại lỗ tai của cô. Ba mẹ của cô, mỗi lần nhìn thấy mặt nhau là lại gây gổ, ầm ĩ không ngừng.
Nếu như có thể, vào giờ phút này cô tình nguyện, biến mất từ thế giới này. Một giọt nước mắt trong suốt, từ khóe mắt chảy ra, Đỗ Linh Lan không dùng tay lau đi, chỉ muốn mặc cho bọn chúng chảy xuống, dù gì mồ hôi cũng sớm thấm ướt cả tóc mai rồi.
Trải qua cuộc sống ảm đảm ba năm trong trường cấp 3, đang xác định mình sắp thành một tân sinh viên đại học, mà Diêu Thì Đông đang buồn bực trong lòng đã lâu bây giờ chỉ có thể dùng hai từ “ thoải mái” để hình dung.
Mở đầu Cô đảo mắt nhanh như chớp, núp ở đằng sau bụi cỏ ven đường, tò mò nhìn chàng trai đang đứng cách đó không xa.