“Gia, là Thường cô nương.” Ánh mắt Vọng Nguyệt chợt sáng lên, thẳng nhìn chằm chằm người quen thuộc ở góc đường, tới gần bên cạnh kiệu, dùng thanh âm sắc nhọn bẩm báo với chủ nhân. “Hừ. . . . . .”