Cứ sau giữa trưa, từ trong Sơ Cư Liễu Viên của đệ nhất tài nữ Đồng thành Tả Thi Thi lại truyền ra tiếng đàn, âm điệu như mây trôi nước chảy, lưu lóat sinh động làm cho người đắm hồn mình vào tiếng nhạc mà mơ mộng… Đột nhiên tiếng đàn im bặt.
Treo đầu dê bán thịt chó, Quản Tam Quốc đối với việc kinh doanh tiêu cục của nhà mình thường có cảm khái như vậy. Tiêu cục, chính là bảo vệ cùng hộ tống khách hàng hoặc là đưa vật khách gởi giao đến nơi an toàn.
Nóng...... Chu Thiện Chi vì nóng mà tỉnh dậy. Không thể như vậy, bởi vì nàng rõ ràng đã mở điều hòa, cũng để nhiệt độ thích hợp, không lý do gì lại nóng như vậy. Là mất điện sao?
Đêm trước lúc bình minh đến luôn rất dài. Một thiếu niên dáng hình nho nhỏ nằm cuộn mình trước đống lửa, khắc sâu sự kiện này, hơn nữa cũng không nhớ rõ rốt cuộc là ai sai? Theo lý thuyết đây là một cuộc hành trình vui vẻ.
Hoắc Tây Du thề, chờ hắn uống xong chén trà này mà Doãn Thủy Hử vẫn không mở miệng thì hắn sẽ đuổi người. Bây giờ là saa? Cho rằng hắn ăn no ở không, chẳng có việc gì làm sao?