Không sơn tân vũ hậu, thiên khí vãn lai thu[1]. [1. Hai câu đầu trong bài Sơn Cư Thu Minh của nhà thơ Vương Duy (Thời Đường). Dịch nghĩa: Núi non tươi mát sau mưa. Khí trời chiều đến, thu vừa bước sang. (Bản dịch của Anh Nguyên)]
“Nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, phu thê giao bái….” Lễ quan vẫn chưa kịp dứt lời, tân lang đột nhiên làm mọi người kinh ngạc.