Âm thanh dữ dội lại đập vào màng nhĩ, so với lúc trước còn lớn hơn, ta mở to mắt, ông trời ơi! Nơi ta đứng là một bãi phế tích, mặt đất vẫn chao đảo dữ dội như trước!
“Ư…” Trần Cảnh An bị thúc quá mạnh, dứt khoát há miệng cắn vào đầu vai Phục Việt, hòng chặn tiếng rên rỉ sắp bật ra.