Cùng Thẩm Tri Hạ ở bên nhau năm thứ năm, Bắc Kinh lâu lắm rồi mới thấy có thiên cẩu thực nhật*. Bóng đêm bao phủ trời đất, phồn hoa trở nên tĩnh mịch.
Lúc Lăng Châu thoát khỏi vị diện số hai, đến trước mặt vị diện thứ nhất thì trận tuyết đầu tiên vào mùa đông đã rơi. Hệ thống vỗ cánh màu vàng nhạt đáp xuống vai cậu, hơi buồn bã: [Thời gian trở về muộn hơn năm ngày so với dự kiến.]
Trong phòng có chút ẩm thấp, chiếc bật lửa đánh điếu thuốc, một đốm lửa đỏ rực cháy lên trong căn phòng mờ tối.