Tất cả bắt đầu từ một mẩu tin đăng báo mà Hannibal Jones đọc dược.
Thật là vô duyên, Hannibal Jones kêu lên. Một thằng bé mười tuổi cũng tìm ra được lời giải của trò chơi ô chữ này.
Do không muốn tỏ ra kiêu căng quá, anh bạn mười bẩy tuổi của ta không nói thêm rằng nếu là mình, mình đã giải được lúc năm tuổi.
Vào buổi chiều đầu tháng chín hôm đó, Hannibal Jones và Peter Crentch đang ngồi làm việc trong xưởng sửa chữa vặt của ông bà Jones ở Thiên Đường Đồ Cổ... Thật ra, chỉ có mình Hannibal làm việc! Còn Peter thì nhìn bạn. Chú Titus đột nhiên xuất hiện.
- Ê! Hannibal ơi! Diego Alvaro muốn gặp cậu! - Peter Crentch vừa la vừa chạy qua cổng trường học Rocky.
Đang tan trường, Hannibal Jones và Bob Andy đứng bên lề đường chờ Peter.
- Mình đâu có biết cậu quen với Diego - Bob quay sang Hannibal nói.
Sao hả, bọn nhóc, tụi mày chuẩn bị quậy phá gì nữa đó? Horace Tremayne hỏi.
Anh đang đứng ở cửa vào phòng "Văn thư” của nhà xuất bản Amigos, và đang trừng mắt nhìn Hannibal Jones, Peter Crentch và Bob Andy.
- Nhìn kìa, nó phun nước! Bob Andy kích động la lên. Đằng kia! Thấy không? Bob chỉ ngón trỏ về phía biển. Bob nói đúng: cách bờ vài cây số, một hình bóng to dài vừa mới xuất hiện. Ngay giữa lưng nó, một một dòng nước phun lên, toả hơi nước khắp nơi. Rồi con cá voi xám lại lặn xuống.
Đang là hoàng hôn - một buổi hoàng hôn tháng mười hai đột ngột lạnh lẽo - khi Hannibal Jones, Peter Crench và Bob Andy lần đầu tiên đến Paseo Place. Ba bạn đi trên con đường ngang qua công viên. Một vài bông hồng vẫn còn nở bất chấp trời lạnh.
" Cứu với! cứu với!"
Giọng kêu the thé, kỳ lạ, đầy lo sợ.
Ngay lúc đó, không ai động đậy. Con dao găm - bởi vì tia chớp đã hiện ra thành một con dao găm! - vẫn còn rung, mũi dao c*m v** tường. Thím Mathilda là người đầu tiên phản ứng.
- Hannibal! Thím kêu. Cháu có bị thương không?