An Khánh năm thứ 3, ở trên cổng thành cao ngất Tống Mạn Vũ một thân y phục đen tuyền như hòa lẫn vào ban đêm giương mắt nhìn về hai người cưỡi chung một ngựa dần cách xa cổng thành chạy theo tiếng gọi của tự do, của lý tưởng.