Edit: Wi Beta: Yin Bạch Ngọc lo lắng vặn vẹo thân thể của mình, ánh mắt mờ mịt mà ẩm ướt, miệng nhịn không được mà kêu lên. Cậu cảm thấy sợ hãi người đàn ông trước mặt này từ trong máu, ngay cả mở miệng cũng khó có thể nói một câu hoàn chỉnh.
"Lạc Lạc, với tình trạng cơ thể ngươi hiện tại, có lẽ chịu không nổi qua mùa đông này." Dương Khiêm thu hồi bàn tay đang bắt mạch cho Bạch Lạc, trên mặt tràn đầy tự trách nói: "Xin lỗi, ta không cứu được ngươi." "Không sao, ta sớm đã biết rồi."