“Viễn Âm, đi uống rượu nhé?” Một giọng nói trầm khàn quen thuộc vang lên ở đầu dây bên kia.
“Bây giờ mấy giờ rồi chứ.” Tôi dụi mắt, liếc nhìn đồng hồ treo tường, sắp mười một giờ đêm. Lại với tay cầm điều khiển từ xa, tắt bộ phim truyền hình Nhật Bản đang được chiếu đến tập thứ bảy.
Ta là một con cá.
Một con cá chép đỏ thành tinh sống trong hồ Vạn Trừng. Ta đã tu hành được năm trăm năm.
Có một con thỏ tinh thường xuyên đến buôn chuyện trên trời dưới biển với ta.