Kế thừa dòng máu của cha, người đã từng la Truy Hồn Phán của hai giới Hắc Bạch, Tạ Vân Nhạc với đơn kiếm khuấy động giang hồ, truy tìm kẻ thù giết cha mẹ năm xưa. Con người nho nhã, tinh thông y đạo, lại hay tương trợ kẻ thế cô, chàng đã làm quần ma bạt vía.
Trời tối om gió lộng sóng trên mặt sông nổi cao hơn trượng ... Lúc ấy đang là giờ Tý bốn bờ yên lặng như tờ ....
“Đông Nam hình thế, Giang Ngô đô hội, Tiền Đường cổ tự phồn hoa, yêu liễu họa kiều, phong lam thúy mạc, tham sai thập hộ nhân gia, vân thụ nhiễu đề sa, nộ đào quyện sương tuyết”...
Quỉ Bảo ! Hai tiếng ấy đối với khách võ-lâm trong giang hồ chẳng khác nào gọi đến tên địa ngục của tử-thần.
Lúc ấy đang là thượng tuần trăng tháng chín, trăng mờ còn khuyết dù đã lên tới đỉnh đầu mà ánh sáng vẫn còn lờ mờ. Trên vòm trời, những vì sao cũng rất thưa thớt.
Giữa mùa thu, trước lúc thần đêm giáng trần, ánh mặt trời uể oải chào biệt những cây cỏ héo hắt, bàn giao vũ trụ cho bóng đêm ngự trị.
Tiểu Tà, Tiểu Linh, Tiểu Thất, A Tam và A Tứ đều tình nguyện đi theo Âu Dương Bát Không để phụng dưỡng. Trên đường đi, với tánh tình quái gở của mình, Tiểu Tà đã gây nên bao nhiêu chuyện nực cười khiến Âu Dương Bát Phong phải lắc đầu ngán ngẩm: Tiểu Tà đúng là Tiểu Tà.
Miếu Lão Quân không phải là nơi thờ cúng mà chỉ là một địa danh. Không ai biết địa danh này có từ lúc nào, chỉ biết đó là một nơi hiểm yếu dưới chân núi Liên Sơn. Vùng đất này tuy ở ngoài ven thành, nhưng rất náo nhiệt, vì đó là Gia Cốc quan, một cửa lớn của Vạn lý trường thành.
Tiểu Hổ Tử đã trải qua cuộc đời ăn mày năm năm ròng, gã xem chừng chỉ ngoài mười tuổi, thân hình thấp bé quắt queo thảm hại, nên mới được gọi là Tiểu Hổ Tử. Thực ra thì tuổi tác của Tiểu Hổ Tử đã hơn mười bốn, khoảng mười lăm hoặc mười sáu gì đó.