"Hạ Nặc, quên nói cho cậu biết, nhà tôi vốn dĩ chẳng còn mấy lương thực. Tụi tôi phải giết mấy kẻ ăn không ngồi rồi trong tòa nhà, mới cầm cự được hơn một tháng đấy." Nửa đêm, tôi giật mình tỉnh giấc, cơn đau xé thịt như vẫn còn âm ỉ.