Truyện linh dị là một thể loại văn học tập trung vào những yếu tố siêu nhiên, huyền bí và hồi hộp. Thể loại này thường mang đến những câu chuyện về ma quỷ, hồn ma, sự tái sinh, linh hồn và những hiện tượng siêu nhiên khác. Truyện linh dị thường xây dựng một thế giới kỳ bí và đầy bí ẩn, nơi mà những hiện tượng siêu nhiên xảy ra. Cốt truyện thường xoay quanh việc giải quyết các sự kiện hay hiện tượng linh dị, khám phá bí ẩn và đối mặt với những thế lực siêu nhiên. Nhân vật chính thường là những người có khả năng đặc biệt hoặc những người tìm kiếm sự thật về thế giới tâm linh.

Truyện linh dị mang đến cho độc giả cảm giác hồi hộp, sợ hãi và thích thú với những yếu tố siêu nhiên không thể giải thích bằng lý thuyết khoa học. Nó tạo ra một không gian tưởng tượng rộng lớn và khám phá các khía cạnh của thế giới huyền bí. Thể loại này có thể tạo ra những trạng thái cảm xúc mạnh mẽ, từ cảm giác kỳ quặc và sợ hãi đến sự kích thích và sự kinh ngạc.

Truyện linh dị thường kết hợp yếu tố của những thể loại khác như kinh dị, ly kỳ, tâm lý và hành động để tạo nên những câu chuyện đa chiều và sâu sắc. Nó có thể khám phá các khía cạnh tâm linh, sự đối đầu giữa ác quỷ và người tốt, cũng như những tình huống đầy bất ngờ và đảo ngược. Truyện linh dị có sức hấp dẫn đối với những người yêu thích những câu chuyện bí ẩn và muốn khám phá những khía cạnh siêu nhiên của thế giới. Nó tạo ra một trạng thái hứng thú và mê hoặc, kéo người đọc vào một thế giới đầy sự kỳ quái và huyền bí.

Những truyện cực kỳ hot trong thể loại linh dị đang làm mưa làm gió hiện nay mà bạn không nên bỏ lỡ như Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân, Kinh Tủng Chi Thư, Đêm Nay Trong Trường Không Có Ma hay Phượng Giá.

Câu chuyện bắt đầu từ ngày hôm đó, khi tôi đang dùng máy tính ở nhà, zalo từ phía dưới góc màn hình bên phải bỗng chớp sáng liên tục, mở ra xem thì biết đó là tin nhắn từ nhóm chat của lớp
Hà Nội, Việt Nam, 199x... Vùng ngoại thành thành phố, đang có một đám ăn hỏi quái lạ diễn ra. Không thấy pháo nổ, không thấy chăng đèn, nhà cửa bên đàng gái cũng chẳng thèm trang trí gì hết. Thậm chí cô dâu chú rể cũng chẳng thấy bóng dáng đâu cả.
Ngày 26 tháng 5 năm 2011 là ngày đầu tiên tôi chuyển đến học hai lớp đầu tiên của trường cấp 2 số 1 Tương Thành (*), và đó cũng là ngày được ghi lại trên trang đầu tiên của cuốn nhật ký này.
Núi Tử Đạm ở thị trấn Hoa Bắc, cùng với ba ngọn núi khác là Lũng Hoắc ở vùng Tây Giang, Lương Thao ở ngoại ô Bỉ Thố, Báo A Mân ở châu thổ Lĩnh Kỳ, hợp thành Tứ Đại Cấm Sơn. Trong bốn ngọn núi này thì Tử Đạm là núi nhỏ nhất.
Cuối hè, đêm đã về khuya, một số xe cảnh sát đang đậu dưới tòa nhà số 7 c*̉a tiểu khu Vạn Hà.
Ai ai cũng biết, người thừa kế ngai vàng của Lang tộc xưa này đều để nam giới thừa kế. Nhưng lần này, lại là một ngoại lệ. Bên trong tẩm cung sang trọng, có một gã đàn ông vóc người khá nhỏ nhắn đang vùi mình trong một góc chăn, khóc sướt mướt.
Tôi tên là Đồng Tử, năm nay tôi mười tám tuổi, là một thực tập lái xe. Đêm nay tôi cùng sư phó lái xe tải đi vào thung lũng nhà Lý gia, ở giao lộ có cô gái mặc quần áo màu đỏ đón xe. Tôi cảm giác rất kỳ quái, bởi vì đã 12giờ đêm rồi còn ai bắt xe nữa chứ.
Chiếc thuyền chòng chành trong gió bão, giờ cũng phải tầm cuối buổi chiều và xung quanh bờ biển đã sụp tối. Chỉ có ngọn hải đăng ở mép đảo vẫn đứng sừng sững để dẫn lối cho những con người đi biển trở về.