“Chị ơi, chị? Này, chị đang thẫn thờ gì thế?” Hàn Dịch Huyên lặng lẽ nhìn đăm đăm vào một điểm ngoài cửa kính, ánh mắt như lạc trôi. Hàn Dịch Quỳ đứng trước mặt, vung tay loạn xạ, cuối cùng cũng kéo được hồn chị về.