Mập mạp như than thở, lại như ước ao: "Ngươi không nên bị những đồ con nít kia vượt mặt, như vậy sẽ khiến ta cảm thấy mất mặt. Ta thực không rõ, đánh đánh giết giết có gì hay ho? Cầm lấy khoản tiền này, đủ để chúng ta trở về sống tốt nửa đời người!
Truyện tiên hiệp còn gọi là truyện tu tiên hay truyện tu chân kể về quá trình tu luyện của nhân vật chính trải qua rất nhiều khó khăn và vất vả để tu luyện vì tư chất kém hơn so với người khác hoặc không có khả năng tu luyện nhưng nhờ một biến cố hay cơ duyên gặp được bảo vật nên quá trình tu luyện mới bắt đầu.
1. Cấp bậc trong truyện tiên hiệp:
+ Luyện khí: chia làm 9 bậc, đây là thời kỳ đầu của nhân vật chính khi bước chân vào thế giới tu tiên, thể chất mạnh hơn người thường một chút và có thể học một chút phép thuật cơ bản đây là cảnh giới thấp nhất trong giới tu tiên, có thể là đệ tử nội môn hoặc ngoại môn của môn phái.+ Trúc cơ: sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, điên phong - Khi đạt tới cảnh giới này coi như đã chạm tới cánh cửa tu chân chân chính đây cũng là một bước rất quan trọng vì đây là căn cơ để xây dựng bước tiến lâu dài trong tương lai. Khi đạt tới cảnh giới này có thể sử dụng phi kiếm để di chuyển và có tư cách để trở thành đệ tử nội môn hoặc trưởng lão trong môn phái.
+ Kim đan: Sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, điên phong - Khi đạt tới cảnh giới kim đan coi như đã là người tu tiên chân chính, dấu hiệu là linh khí được nén để tạo thành một viên nội đan ở đan điền. Được xưng hô là chân nhân và có thể được chọn là đệ tử thân truyền và có thể chọn núi để mở động phủ.
+ Nguyên anh: sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, điên phong - Khi tu luyện đến cảnh giới này gần như là trường sinh bất lão, dấu hiệu là kim đan đã nứt ra và chuyển hoá thành nguyên anh, dạng như bản thể của chính mình có khả năng xuất khiếu và chạy trốn khi bản thể gặp nguy hiểm. Nguyên anh có thể nhập vào một cơ thể khác tẩy xoá linh hồn để chiếm đoạt thân xác. Được xưng là chân quân hoặc lão tổ, có thể lập môn phái và thu nhận đồ đệ.
+ Phân thần: Sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, điên phong - Đặt tới cấp bậc này thần thức có thể chia thành nhiều phần và trở thành một cá thể độc lập. Phân thân dù có chết đi thì bản thể cũng chỉ bị ảnh hưởng nhẹ, nếu bản thể chết đi thì phân thân có thể tiếp tục tu luyện với tốc độ nhanh chóng để trở thành bản thể. Đây là cảnh giới cao tầng trong giới tu tiên thường là trưởng lão cấp cao của môn phái lớn.
+ Hợp thể: Sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, điên phong - Khi hợp nhất nguyên anh, thần thức, công lực thành một pháp tướng (dạng người khổng lồ) có uy lực cực lớn nhưng khi sử dụng hao tổn rất nhiều linh lực nên đây thường được coi là sát chiêu cuối cùng. Khi đạt tới cấp bậc này sẽ rất ít khi xuất hiện trừ khi xuất hiện bảo tàng quý hiếm.
+ Đại thừa: Sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, điên phong - Sức chiến đấu cao nhất của giới tu tiên có khả năng tìm hiểu được một phần quy tắc của thiên địa, sáng tạo ra không gian và bế quan trong thời gian rất lâu, chỉ xuất hiện khi môn phái đối mặt với nguy cơ diệt vong.
+ Độ kiếp: Tuỳ thuộc và sức mạnh hiện có và tội nghiệt sẽ phải chịu các cấp độ sét đánh khác nhau. Nếu trải qua được thì thiên đạo sẽ ban tặng ánh sáng công đức và cho lên tiên giới. Thời kỳ này nhân vật phải chuẩn bị rất nhiều bí kíp và vũ khí để đối phó với lôi kiếp.
2. Linh căn và thể chất khi tu tiên:
- Linh căn: Muốn tu tiên thì bắt buộc phải có linh căn thường được chia thành ngũ hành: kim, mộc, thuỷ, hoả, thổ. Ngoài ra còn có biến dị linh căn như: băng, lôi, ám...
- Thể chất: Nam thì thường có thể chất thiên về dương như: cửu dương chiến thể, hoả viêm thần thể... Nữ thì thiên về âm như: huyền âm linh thể, băng cơ linh thể... Nữ thường bị bắt về làm lô đỉnh giúp người khác tu luyện. Thể chất thì có thể do trời sinh hoặc ăn nhầm thiên tài địa bảo mà biến dị.
Sở Lương chân thành nói: "Cái kia một hồi nếu như ta có cái gì kinh nghiệm chỗ không đủ, cô nương còn mời nhiều đảm đương, cũng hi vọng ngươi. . . Nhiều hơn phối hợp, trước cám ơn trước."
Đây là một nữ đồng ước chừng sáu bảy tuổi, trên áo lưới vàng nhạt thêu lên đóa đóa trắng nhạt hoa mai, một đầu tóc đen thui quán thành song búi tóc, một đôi linh động mắt to đen bóng địa, tiểu xảo mũi ngọc tinh xảo bên dưới miệng nhỏ đỏ bừng, nổi bật lên toàn bộ khuôn mặt tỉ mỉ thanh lệ.
Những thứ này con kiến không có một cái giống nhau, tư thái khác nhau, liền giống bị bỗng nhiên đóng băng tại thời không bên trong. Nhưng chúng nó hợp thành mặt lại là so mặt kính còn muốn vuông vức cùng bóng loáng, không có chút nào khe hở.
Bị người gọi thành "Người điên", Trương Nghiễn chỉ có cười khổ, hắn là được chứng kiến chung quanh những người này tính tình, đặc biệt là đối cho người ta lấy ngoại hiệu chuyện này nhất là cố chấp. Xem ra hắn "Người điên" danh tiếng sợ là hái không xong.
Lâu dài trải qua gió táp mưa sa, đạo quán tường ngoài khe hở du tẩu, tấm biển không biết tung tích, tiền viện che kín cỏ dại, trung ương chỗ chắp lên một chỗ um tùm bồn cây xanh. . .
Thần sắc có chút ngu ngơ nhận lấy Vương thị tộc trưởng, tộc lão bọn họ phân biệt dùng ngọc khí dâng lên các loại rượu ngon.
Những thứ này rừng cây cũng đều là cành lá rậm rạp, một mảnh xanh ngắt chi sắc. Hoa lau bay tới, tại rừng cây xây lên hơi mỏng một tầng, rừng cây ngược lại hiện ra Lăng Sương Ngạo Tuyết khí khái.
Lại thêm đời này xuyên qua thế giới cũng không phải cái gì hài hòa xã hội, lại là tu chân, lại là quỷ dị, lại là yêu thú...