Truyện tiên hiệp còn gọi là truyện tu tiên hay truyện tu chân kể về quá trình tu luyện của nhân vật chính trải qua rất nhiều khó khăn và vất vả để tu luyện vì tư chất kém hơn so với người khác hoặc không có khả năng tu luyện nhưng nhờ một biến cố hay cơ duyên gặp được bảo vật nên quá trình tu luyện mới bắt đầu.

1. Cấp bậc trong truyện tiên hiệp:

+ Luyện khí: chia làm 9 bậc, đây là thời kỳ đầu của nhân vật chính khi bước chân vào thế giới tu tiên, thể chất mạnh hơn người thường một chút và có thể học một chút phép thuật cơ bản đây là cảnh giới thấp nhất trong giới tu tiên, có thể là đệ tử nội môn hoặc ngoại môn của môn phái.+ Trúc cơ: sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, điên phong - Khi đạt tới cảnh giới này coi như đã chạm tới cánh cửa tu chân chân chính đây cũng là một bước rất quan trọng vì đây là căn cơ để xây dựng bước tiến lâu dài trong tương lai. Khi đạt tới cảnh giới này có thể sử dụng phi kiếm để di chuyển và có tư cách để trở thành đệ tử nội môn hoặc trưởng lão trong môn phái.

+ Kim đan: Sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, điên phong - Khi đạt tới cảnh giới kim đan coi như đã là người tu tiên chân chính, dấu hiệu là linh khí được nén để tạo thành một viên nội đan ở đan điền. Được xưng hô là chân nhân và có thể được chọn là đệ tử thân truyền và có thể chọn núi để mở động phủ.

+ Nguyên anh: sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, điên phong - Khi tu luyện đến cảnh giới này gần như là trường sinh bất lão, dấu hiệu là kim đan đã nứt ra và chuyển hoá thành nguyên anh, dạng như bản thể của chính mình có khả năng xuất khiếu và chạy trốn khi bản thể gặp nguy hiểm. Nguyên anh có thể nhập vào một cơ thể khác tẩy xoá linh hồn để chiếm đoạt thân xác. Được xưng là chân quân hoặc lão tổ, có thể lập môn phái và thu nhận đồ đệ.

+ Phân thần: Sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, điên phong - Đặt tới cấp bậc này thần thức có thể chia thành nhiều phần và trở thành một cá thể độc lập. Phân thân dù có chết đi thì bản thể cũng chỉ bị ảnh hưởng nhẹ, nếu bản thể chết đi thì phân thân có thể tiếp tục tu luyện với tốc độ nhanh chóng để trở thành bản thể. Đây là cảnh giới cao tầng trong giới tu tiên thường là trưởng lão cấp cao của môn phái lớn.

+ Hợp thể: Sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, điên phong - Khi hợp nhất nguyên anh, thần thức, công lực thành một pháp tướng (dạng người khổng lồ) có uy lực cực lớn nhưng khi sử dụng hao tổn rất nhiều linh lực nên đây thường được coi là sát chiêu cuối cùng. Khi đạt tới cấp bậc này sẽ rất ít khi xuất hiện trừ khi xuất hiện bảo tàng quý hiếm.

+ Đại thừa: Sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, điên phong - Sức chiến đấu cao nhất của giới tu tiên có khả năng tìm hiểu được một phần quy tắc của thiên địa, sáng tạo ra không gian và bế quan trong thời gian rất lâu, chỉ xuất hiện khi môn phái đối mặt với nguy cơ diệt vong.

+ Độ kiếp: Tuỳ thuộc và sức mạnh hiện có và tội nghiệt sẽ phải chịu các cấp độ sét đánh khác nhau. Nếu trải qua được thì thiên đạo sẽ ban tặng ánh sáng công đức và cho lên tiên giới. Thời kỳ này nhân vật phải chuẩn bị rất nhiều bí kíp và vũ khí để đối phó với lôi kiếp.

2. Linh căn và thể chất khi tu tiên:

- Linh căn: Muốn tu tiên thì bắt buộc phải có linh căn thường được chia thành ngũ hành: kim, mộc, thuỷ, hoả, thổ. Ngoài ra còn có biến dị linh căn như: băng, lôi, ám...

- Thể chất: Nam thì thường có thể chất thiên về dương như: cửu dương chiến thể, hoả viêm thần thể... Nữ thì thiên về âm như: huyền âm linh thể, băng cơ linh thể... Nữ thường bị bắt về làm lô đỉnh giúp người khác tu luyện. Thể chất thì có thể do trời sinh hoặc ăn nhầm thiên tài địa bảo mà biến dị.

"Kiểm tra đo lường đến kí chủ đã phi thường hoàn mỹ, bổn hệ thống dạy không thể dạy, đến đây giải tán, bái bai ~ "

Cơ giới hoá âm thanh để Lý Niệm Phàm một cái lảo đảo, cả người đều trợn tròn mắt.

"Ngọa tào đừng, đừng tan a "

La Chinh năm nay vừa tròn mười bảy, dáng người gầy gò, bộ dáng chưa nói tới anh tuấn, thế nhưng là trên thân có một loại nhu hòa khí chất, đặc biệt là một đôi mắt mười phần có thần, cho dù tại u ám như đom đóm ngọn đèn phía dưới, hai mắt cũng chiếu sáng rạng rỡ.

Ba Thục còn có mỹ danh Thiên Phủ Chi Quốc, trong đó nổi danh nhất chính là Đường Môn

Đường Môn là một thần bí địa phương, rất nhiều người chỉ biết đó là một địa điểm giữa sườn núi, mà đỉnh núi nơi Đường Môn tọa lạc lại có một cái tên làm kẻ khác đảm chiến kinh tâm - Quỷ Kiến Sầu.

Diệp Phi: Nhân vật chính, 16 tuổi, vốn có thân thể cực yếu, về sau thông qua tự chế thiết bị thật lớn được khai phá não vực của mình, trong nháy mắt có được rồi vô địch thực lực, hơn nữa người mang một loại đặc thù thần bí công pháp, trước mắt công dụng không rõ.

Thiên có chút âm trầm, hạ kéo dài mưa phùn.

Lăng Gia Trang nội, một mảnh lũ lụt, sở hữu thôn dân trên mặt đều mang theo tối tăm chi sắc, trầm mặc hướng Lăng Gia Trang duy nhất thợ rèn phô đi đến.

Thợ rèn phô nội.

Thiên Nguyên Đại Lục, Phong Chi Quốc bắc cảnh.

Bao la mờ mịt thiên địa xa xa, vài tòa hiểm trở sơn phong thẳng tắp đứng thẳng, tản ra hung hiểm cuồng lệ khí tức.

Ngọn núi bên trong, có vừa đứt nhai, khoảng chừng lấy ngàn nhận độ cao, thâm bất khả trắc, tĩnh mịch đáng sợ.

Đêm đã khuya, bầu trời u ám không một ánh trăng sao, cuồng phong không ngừng gào thét, bão cát mù trời, những đám mây đen dường như bao phủ khắp thiên địa.

Nếu một ngày, đột nhiên vận đen từ trên trời nện thẳng vào đầu ngươi thì sẽ như thế nào ?
Kết quả đại khái, sẽ giống như nam nhân vật chính trong kỳ huyễn tiểu thuyết, tùy tiện phát ra một chút khí tức vương giả, sau đó sẽ là giang sơn và mỹ nhân . . .thống khoái a . . . .!

Khi chúng ta nhìn lại lịch sử thì thông thường sẽ nhận ra. Dưới dòng thác cuồn cuộn của lịch sử, cho dù người lãnh tụ có anh minh hơn đi nữa cũng không thể tránh khỏi đầu não mơ màng.

(Đế quốc biên niên sử trang 35 quyển 7 - thời đại La Lan)