Cãi vã.
Đây hẳn nhiên là một bữa tối khó nuốt.
Cãi vã.
Đây hẳn nhiên là một bữa tối khó nuốt.
Ở một ngôi nhà cũ trong căn hẻm nhỏ, trước cửa ẩn hiện bóng cây nhẹ nhàng đung đưa, có một bóng người loạng choạng bước tới từ phía sau, bẹp bẹp giẫm lên chiếc giày nhỏ của cậu, ngây ngô hô lên: “Anh, anh ơi, nấc ~ anh ơi.”