Bầu trời mờ mờ một mảnh, mưa phùn từ trên không trung chậm rãi bay xuống nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa da thịt những người không mang ô. Mà Ngôn Diễm Yên cứ như vậy ngồi ở bậc thang ven đường, mặt không biểu tình nhìn bầu trời, trong đầu cũng là một mảnh mịt mờ.
Edit: ALice
Một cánh tay màu mật ong từ trong ổ chăn vươn ra, nhưng dường như là bị không khí lạnh đến liền khiến nó nhanh chóng rụt trở lại.