Khi trời sụp tối, Giản Tích mới từ phòng phẫu thuật đi ra, từ chiều tới giờ phải đứng liên tục cho ba ca đẻ mổ thật làm thắt lưng và xương sống cô đau buốt.   Giản Tích vừa trở về văn phòng thay quần áo xong, đúng lúc này Lục Bình Nam gọi đến:   “Em đang ở đâu?”
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Tháng Tư ở Hải Thành, trời mưa dầm dề, suốt mấy tuần liền không có nắng lên.
Anh không chữa lành cho em, anh yêu em. —- “Mình cưới nhau đi” _ Tiết trời đang độ tiết thu phân, nắng nóng gay gắt hệt như một thiếu niên phản nghịch.
Giữa tháng tám, tiết trời nóng rực như đổ lửa. Khi Hạ Sơ phải gửi voice chat đến lần thứ ba thì giọng điệu đã thay đổi hẳn: “Bao giờ mới đến thế? Tớ sắp cháy nắng thành khoai tây chiên rồi.”
Thời tiết đã vào thu, sức nóng của mùa hè vẫn dữ dội như chàng thiếu niên nổi loạn. Đoạn đường ngắn ngủi từ công ty đi ra mà nóng như nồi nước sôi, Trác Dụ vừa lên xe đã cởi âu phục xuống vứt ra ghế sau, đợi điều hòa giảm nhiệt độ xuống một chút anh mới đổi số và lùi xe.
Lúc nhận được điện thoại của Từ Tây Bối, xe của Nghênh Thần đang bị kẹt trên đường vành đai. Giọng nói ở đầu dây bên kia cố nén thấp xuống: “Tớ đã bắt được rồi, hiện đang ở phòng 808, khách sạn Phúc Lâm.”
  Khi đến giữa hè, hơi nóng xuyên qua cửa sổ chui vào phòng, phòng ngủ bị nắng chiều rọi vào càng thêm oi bức khó chịu.  
"Ở Lục gia, nhất định phải nghe lời ông Lục." Rẽ thêm hai khúc cua nữa là đến nơi, Kim Tiểu Ngọc dặn dò lần thứ ba. Bà mở túi xách, rút ra hai ngàn đồng: "Tiền mặt trên người mẹ chỉ có từng này, nếu thiếu, con xin Chu Chính An thêm." Chu Kiều vâng một tiếng, nhận lấy.
Lần thứ ba Chu Phi Trì nhìn đồng hồ đã là 23:15 phút, đã qua giờ hẹn một tiếng rưỡi. Nhiệt độ xuống nhanh vào ban đêm, người đi trên đường mặc áo khoác, còn anh chỉ mặc một cái áo ôm người tay ngắn màu đen, không bàn về chất lượng quần áo miễn sao nó sạch sẽ và vừa người.