Truyện cổ đại là một thể loại văn học tập trung vào những câu chuyện xảy ra trong thời kỳ cổ đại, thường là thời kỳ lịch sử xa xưa hoặc thời kỳ trước công nghệ hiện đại. Thể loại này mang đến cho người đọc một cái nhìn về cuộc sống, văn hóa, xã hội và tư duy của một thời đại đã qua. Truyện cổ đại thường mô tả cuộc sống, tình yêu, gia đình, đấu tranh quyền lực và các giá trị truyền thống của thời kỳ cổ đại. Nó tái hiện các phong tục, truyền thống, văn hóa và trạng thái xã hội của một thời đại đã qua, đồng thời thể hiện cả những vấn đề về đạo đức, đấu tranh giai cấp và cuộc sống hàng ngày trong một bối cảnh cổ đại.

Truyện cổ đại có thể có đa dạng dạng truyện như tiểu thuyết, truyện ngắn, truyện tranh, và thậm chí cả kịch. Thể loại này thường chứa đựng yếu tố lãng mạn, phiêu lưu, hành động và cả sự thăng trầm của nhân vật chính trong cuộc sống cổ đại. Truyện cổ đại thu hút độc giả bằng cách mang đến một cái nhìn sâu sắc về một thời đại xa xưa và tạo ra sự tò mò và kỳ vọng về cuộc sống và những giá trị trong xã hội cổ đại. Nó cũng cho phép người đọc hiểu rõ hơn về lịch sử và truyền thống của một vùng đất hoặc quốc gia cụ thể.

Truyện cổ đại có thể mang lại cho người đọc sự lắng đọng, tưởng tượng và cảm nhận sự độc đáo của một thời kỳ đã qua. Nó là một hình thức giải trí phổ biến và là nguồn cảm hứng cho nghệ thuật, văn hóa và lịch sử. Những truyện cực kỳ hot trong thể loại cổ đại đang làm mưa làm gió hiện nay mà bạn không nên bỏ lỡ như Cưng Chiều Thê Tử Bảo Bối, Xà Vương Tuyển Hậu, Đích Nữ Cuồng Phi: Cực Phẩm Bảo Bối Vô Lại Nương hay Đệ Nhất Nữ Phụ, Vương Gia Đứng Sang Một Bên.

Sau khi cưới Hoắc Phất Quang, đêm nào ta cũng phải đặt một con d.a.o dưới gối. Ta thực sự sợ hắn sẽ g.i.ế.c ta trong lúc ta đang say giấc nồng.

Nguyên do là ba ngày trước ta vừa c.h.é.m đầu biểu ca của hắn. Ba ngày nữa còn phải c.h.é.m đầu cữu cữu của hắn nữa.

Tên trên danh sách là của ta, Liễu A Ngu.

Người thư sinh phụ trách ghi danh có đôi mày mắt lạnh lùng, ánh mắt lướt qua ta một lượt, sau đó nhận lấy danh sách, rút ra một cuốn sổ đỏ, viết xuống ba chữ "Ngu Mỹ Nhân".

Ta nhận ra "Ngu Mỹ Nhân".

 

Phải nói rằng, cô gái này thật là dám làm dám chịu.

Có chuyện gì nàng đều dám xông pha, không hề do dự.

Việc đầu tiên sau khi rơi vào kỹ viện Kim Ngọc Các ở kinh thành, chính là ôm cây đàn tỳ bà chạy đến trước mặt tú bà, tự tiến cử bản thân muốn làm hoa khôi.

 

Ta trẹo chân trên bậc thang gỗ cuối cùng của trà lâu.

 

Một thoáng loạng choạng, khi ta ngẩng đầu lên, qua khe cửa lớn, ta nhìn thấy phu quân từng thề yêu ta sâu đậm đang đè một nữ nhân xuống giường.

 

Tên hoạn quan đó tên là Bùi Vân Xuyên.

Lúc đầu, giữa trời tuyết lớn, hắn lạnh đến ngây dại, ta phải dùng áo choàng bọc hắn lại, tự tay bế về.

Lúc đó hắn vẫn còn run rẩy trong lòng ta, lông mày, khóe mắt đều phủ một tầng sương lạnh, mở miệng mãi vẫn không nói nên lời.

Trọng sinh vào cái ngày ta cùng đường muội xuất giá.

Ta không còn sửa chữa sai lầm "lên nhầm kiệu hoa", mà quyết định cứ thuận theo tự nhiên.

Mẫu phi thậm chí còn không được an táng trong hoàng lăng.  

Người bị chôn ở một ngọn núi hoang vu tại Giang Nam.  

Không bia mộ, không bóng cây.  

Chỉ có một gò đất nhỏ làm dấu.  

Ta ngồi dưới gốc cây lựu đáng giá ngàn vàng, lặng lẽ nhìn Mạnh Lương Châu với ánh mắt kiên định.

"Thái tử điện hạ thực sự muốn từ hôn? Chỉ vì tì nữ đó?"

Hắn trừng mắt giận dữ nhìn ta: "Cô đã nói rồi, nàng là nữ sử, biết chữ hiểu lễ, không phải tì nữ."

"Ồ."

Xe ngựa đến đón tỷ tỷ vào cung dừng lại trước sân, các ma ma và công công nối đuôi nhau tiến vào phủ đệ, hòm vàng bạc châu báu được khiêng vào chất đầy nhà.