Truyện cổ đại là một thể loại văn học tập trung vào những câu chuyện xảy ra trong thời kỳ cổ đại, thường là thời kỳ lịch sử xa xưa hoặc thời kỳ trước công nghệ hiện đại. Thể loại này mang đến cho người đọc một cái nhìn về cuộc sống, văn hóa, xã hội và tư duy của một thời đại đã qua. Truyện cổ đại thường mô tả cuộc sống, tình yêu, gia đình, đấu tranh quyền lực và các giá trị truyền thống của thời kỳ cổ đại. Nó tái hiện các phong tục, truyền thống, văn hóa và trạng thái xã hội của một thời đại đã qua, đồng thời thể hiện cả những vấn đề về đạo đức, đấu tranh giai cấp và cuộc sống hàng ngày trong một bối cảnh cổ đại.

Truyện cổ đại có thể có đa dạng dạng truyện như tiểu thuyết, truyện ngắn, truyện tranh, và thậm chí cả kịch. Thể loại này thường chứa đựng yếu tố lãng mạn, phiêu lưu, hành động và cả sự thăng trầm của nhân vật chính trong cuộc sống cổ đại. Truyện cổ đại thu hút độc giả bằng cách mang đến một cái nhìn sâu sắc về một thời đại xa xưa và tạo ra sự tò mò và kỳ vọng về cuộc sống và những giá trị trong xã hội cổ đại. Nó cũng cho phép người đọc hiểu rõ hơn về lịch sử và truyền thống của một vùng đất hoặc quốc gia cụ thể.

Truyện cổ đại có thể mang lại cho người đọc sự lắng đọng, tưởng tượng và cảm nhận sự độc đáo của một thời kỳ đã qua. Nó là một hình thức giải trí phổ biến và là nguồn cảm hứng cho nghệ thuật, văn hóa và lịch sử. Những truyện cực kỳ hot trong thể loại cổ đại đang làm mưa làm gió hiện nay mà bạn không nên bỏ lỡ như Cưng Chiều Thê Tử Bảo Bối, Xà Vương Tuyển Hậu, Đích Nữ Cuồng Phi: Cực Phẩm Bảo Bối Vô Lại Nương hay Đệ Nhất Nữ Phụ, Vương Gia Đứng Sang Một Bên.

Edit-Beta : Peruoi Khí trời cuối thu tươi mát, gió thổi mây bay nhẹ nhàng, đúng là một sáng sớm ngày thu thoải mái.
Phương Vũ nở nụ cười hài lòng nhìn con thuyền chở đại ca và Long Nhi đi càng ngày càng xa. Hắn duỗi thẳng lưng, xoay xoay đầu, nhìn biển khơi rộng lớn tràn ngập tự tin nói: "Được rồi! Bây giờ tiếp hành bước kế tiếp." Nói xong, hắn xoay người đi về phía Lan Lăng quốc.
Uống cạn chén rượu thâm trầm, ánh nến hồng dao động, mơ hồ trông thấy con đường nhỏ phủ đầy hoa rơi, qua ngày hôm nay, xuân liền tắt. Chỉ là dù cho hoa kia có thể lại nở, cố nhân cũng đã không còn nơi đây.
Chiều nay, trên đỉnh núi cao vời vợi của Mi Tú núi, ánh trăng chói lọi, ở dưới táng cây tùng trước cửa phòng trúc, có hai thân ảnh đang ngồi dưới bàn đá, ngưng mắt nhìn chằm chằm vào bàn cờ trên bàn. “Sơ Nhi, Mãn Nguyệt và Huyền Nguyệt, con yêu ai?”
Tiết trời vào xuân, thành Trường An mưa bay lất phất, gột sạch bầu không khí ẩm ướt khó chịu mấy ngày nay.
Mùa xuân năm thứ chín Nguyên triều, một thế hệ hiền quân đế Nguyên băng hà khi còn trẻ, Tường Vương lên ngôi, sửa niên hiệu là Đại Đồng.
Tô Châu, năm Minh Lạc Văn. Ta mở to mắt, nhìn thấy cái thế giới xa lạ này.
Tên cô là Từ Đạt. Chỉ là Từ Đạt mà thôi.
Năm Thiệu Hưng thứ mười lăm đời vua Cao Tông. Thành Lâm An. “Mẹ, xem này! Chậu hoa biết nhảy! Đẹp quá!” Đó là một năm thanh bình an khang.