Càng đi vào sâu trong khe vực Lĩnh Sơn, âm phong liền càng lạnh thấu xương, thậm chí ánh trăng cũng trở nên càng ngày càng ảm đạm.
Ra khỏi cửa thành phía nam Lâm Hoài, đi ba dặm về hướng nam, nơi đó chính là Nam Cương của Đại Yến.
Mỗi khi xuân về, phong cảnh Nam Cương như họa, non sông nước biếc, là vùng đất đẹp nhất của toàn bộ Đại Yến triều.
Đèn hoa mới lên, phồn hoa cùng tịch mịch của thành phố này chỉ vừa mới bắt đầu trình diễn.
Trước khi đọc truyện, mình muốn dùng một đoạn video ngắn mình sưu tầm được trên tiktok để làm
preview
cho 《Sư Thuyết》.
Mời xem ạ!
https://www.youtube.com/watch?v=Av9gROP6MIw
(Chương này đã được Vũ hướng dẫn trau chuốt lại.)
Đại Ung, năm Hi Bình thứ ba, mùa thu.
Minh nguyệt kỉ thì hữu, bất tri thiên thượng cung khuyết, kim tịch thị hà niên? (2)
Bên tai, là tiếng côn trùng thưa thớt kêu vang, vừa mở mắt, đầy trời ánh
sao phản chiếu trong đáy mắt, Tử Thanh theo bản năng sờ tìm chiếc máy
ảnh trên cổ: “A! Máy ảnh của mình đâu?!”
Lời tựa: Có vài người, cả đời cũng không gặp được người chân tình, chỉ có thể lãng phí thời gian theo năm tháng.
Có vài người, gặp được lại không biết quý trọng. Nhân sinh ngắn ngủn chỉ có mấy chục năm, đến cùng còn muốn lãng phí thời gian thêm bao lâu?
Quyến 1: Thừa Phong
Chương 1: Lời dẫn
"Ngưỡng mộ tiên quang đã lâu, chờ canh ba ta tới lấy, Tiểu Phách Tử đề thư."
Vào lúc sáng sớm, trên cổng lớn phủ nha Lôi Châu dán một tờ giấy có nội dung như vậy.
Đôi lời lảm nhảm của Editor:
Truyện này có sử dụng một số bài Ca, Từ là hai trong bốn loại thơ-từ-ca-phú của văn học Trung Quốc. Vì tài văn chương có hạn nên tại hạ không thể diễn giải hết cái hay của nó mong các bạn thông cảm.