Chiếc thuyền chòng chành trong gió bão, giờ cũng phải tầm cuối buổi chiều và xung quanh bờ biển đã sụp tối. Chỉ có ngọn hải đăng ở mép đảo vẫn đứng sừng sững để dẫn lối cho những con người đi biển trở về.
Tôi vuốt phẳng mép chiếc váy đen đang mặc, cào lại tóc cho khỏi phồng, hít một hơi thật sâu rồi nhẹ nhàng đầy chiếc cửa gỗ của phòng ăn trong nhà hàng, bước vào. Bên trong vọng ra ồn ã tiếng nói cười của một đám đông nào đó.
Mai Ly chạy băng băng vào sâu trong một con ngõ, khẽ khàng mở cánh cổng sắt cũ kĩ rồi đóng vào. Cô bé đeo trên vai chiếc cặp sách nặng trịch, bước qua mảnh sân nhỏ có trồng 1 vài bụi cây cảnh rồi đi vào nhà.