Tu tiên, là một từ hết sức vu vơ mờ mịt. Vẫn đều cho rằng đó là một từ do tiểu thuyết bịa đặt, vẫn đều cho rằng đó chỉ là giả tạo, thế nhưng lại có một ngày, điều không có khả năng biến thành sự thực,vậy nên làm thế nào cho phải đây?
- Ta nói này lão đại, cho dù chúng ta không ngồi nổi Audi cũng không nghèo túng đến độ phải ngồi Alto chứ? - Phong Chi Lâu vuốt đệm xe vẻ ghét bỏ, tiếp tục nói - Đúng là tiền nào của nấy! Tuyết Chi Lạc ngồi ở ghế cạnh tay lái, tay cầm bản đồ, mắt không buồn nhìn lên:
Lâm Sanh vẫn cảm thấy bản thân mình là một người tính tình rất bình tĩnh, nàng cũng đang cố gắng sống theo mục tiêu này. Bỗng nhiên một ngày bình thường của nàng lại bị một kẻ từ trên trời rơi xuống Tiểu La Lỵ phá hỏng đi mất.
” Hội trưởng, em thích chị!” Một cô gái nhỏ mặt đỏ bừng  vẻ bất an, đang không ngừng chà sát góc áo, ngẩng đầu nhìn thiếu nữ xinh đẹp trước mắt, rồi lại thẹn thùng cúi đầu:” Mong chị có thể hẹn hò với em.”